Thơ: Cho nên nhân thế mới thường tương tư - Phụng Long
Cho nên nhân thế
mới thường tương tư
Hồn thơ vướng dãy ngân hà
Bao ngàn sao rụng tuôn ra nhiệm màu
Rơi vào trong mối tình đầu
Nở ra một đóa tình sâu đậm đà
Rơi vào phú quí vinh hoa
Ôi chao! Chốn ấy tim ta lụy phiền
Rơi vào hoang đảo thần tiên
Sao nghe hoang lạnh phiêu diêu dật dờ
Rơi vào ở giữa cơn mơ
Ta nghe điêu nhạc tuổi thơ vọng vào
Rơi vào nỗi nhớ cuộn trào
Mới nghe thấm thía buồn sao là buồn
Rơi vào trong cõi vô thường
Sao ta lạc lõng tình thương của người
Hiện thân ở giữa cuộc đời
Tâm ta xao động buồn vui xa gần
Mới hay trong cõi phong trần
Cả khung trời vắng muôn ngàn vấn vương
Vì đời thiếu vắng tình thương
Cho nên nhân thế mới thường tương tư.
Phụng Long