Thật ngắn: Vài điểm sáng - Dương Kiền

2014-08-28 09:44

Bóng mát

 

Tôi đi chữa răng. Nha sĩ làm nhanh hơn tôi tưởng nên khi xong tôi không đợi người nhà đón về như đã hẹn mà ghé tiệm tạp hóa mua xấp giấy. Nhà không có giấy, viết gì cũng xé lịch ra viết.

Cứ tưởng cuốc bộ về nhà được, hóa ra xa quá. Có lẽ là xa với tôi, đã đến tuổi có thể vênh mặt tư xưng "cổ lai hy".

Trời nắng, đường không có lề đường như bất cứ con đường nào của Sài Gòn. Vừa đi vừa lẩm nhẩm làm thơ mà làm không nổi.

Bỗng một chiếc Honda dừng lại sát bên. Một cháu gái mang khẩu trang nên không đoán được tuổi nhưng chắc chỉ là học sinh, cùng lắm là sinh viên năm đầu, hỏi:

-Nhà bác ở đâu con đưa về?

-Ơ...ơ...cũng gần thôi cháu.

-Bác lên xe đi, con đưa về.

-Nhưng cháu con đi học mà.

-Một quãng đường thôi bác, bác lên đi.

Trèo lên xe, ngồi thận trọng. Cháu gái rồ ga chạy. Đi xe nhanh thật. Đến đầu hẻm xin cháu cho xuống, cháu nói đưa tận nhà. Thôi, nhà bác đây mà, bác nói dối.

Chỉ kịp nói cám ơn, cháu gái đã quay xe chạy vào dòng đời vội vã.

Trời nắng nhưng có bóng mát.

 

 

Phải có ai làm gì chứ!

 

Đêm qua có bão. Không hẳn. Chỉ là gió lớn.

Sáng sớm, M. đi dạo dọc bãi biển. Sóng vẫn còn vỗ mạnh, biển đục ngầu. Đêm qua sóng đánh lên bờ, đưa lên bãi cát hàng ngàn con sao biển. Thật tội!

M. thấy một em bé, khoảng mười, mười hai tuổi gì đó, xuống sát mé nước. Mẹ em ngồi xa xa trông chừng. Em nhặt từng con sao biển chạy thả xuống nước. Một con, một con nữa. Em cứ lượm, cứ chạy, cứ thả.

M. tới bên em, tò mò hỏi:

-Sao biển nhiều quá, em lượm thế bao giờ cho hết?

Em nhìn M. mắt trong veo:

-Cháu không biết. Thì cũng phải có ai làm gì chứ, chú!

Một bóng mây trôi đi. Trời sáng hẳn ra.

 

Dương Kiền