Thơ Cung Vĩnh Viễn

2014-08-29 09:00

 

Chân Mây

 

Với tay mà ngắt chùm mây xuống
hỏi rằng phiêu dạt có vui không
giấc mộng của ta thời trẻ dại
chắc đã làm rơi ở giữa đường ?

Nên ta đợi mãi mà không thấy
năm tháng vô tình lặng lẽ trôi
hôm qua soi bóng trong gương đấy
thấy hết hồn cho một kiếp người.

Hồn ta đã lạc từ hôm ấy
khi  gửi theo  mây ở cuối trời
áo em chẳng khác mây là mấy
chỉ tội đời ta lắm nổi trôi.

Mà trôi nổi tới phương nào nhỉ
đêm đêm nằm dõi ánh sao rơi
biển Bắc vọng âm con sóng vỗ
chỉ thấy lòng ta cũng rã rời.

Mong gì ở chốn xa xăm thế
những mộng hoang đường thuở thiếu niên
ngàn năm mây vẫn còn bay mãi
chẳng ai gặp được chuyện thần tiên.

 

 

Sao lại là ta  

 

Sao lại là ta như thế ư?
lang thang ở những shop center
hững hờ nhìn những gian hàng lớn
thấy bóng đồng hương giả ngó lơ.

vào quán cà phê ngồi chóc góc
bao bóng hình xưa lướt lướt qua
hình như có tiếng em cười nhẹ
thấy vẻ gian tà trong mắt ta.

Sao lại là ta như thế ư?
vật vờ cả buổi ở sofa
màn hình nhấp nháy phim rồi ảnh
thần trí lơ mơ ngủ gật gà.

tới bữa thì ăn cho qua bữa
nhấp ly rượu đỏ chẳng mềm môi
lời anh thầy thuốc thường căn dặn
đã cố quên mà nuốt chẳng trôi.

Sao lại là ta như thế ư?
tối lên giường sớm để mong qua
một ngày như mọi ngày vô vị
mà sao đêm vẫn rộng bao la.

cơ thể mở ra mọi tế bào
âm thầm chờ đợi những cơn đau
đã như kẻ bạn đời thân thiết
sẽ đến thăm bất cứ lúc nào.

Sao lại là ta đến nỗi này?
nhìn mây mà chẳng thấy mây bay
tuổi già tâm vẫn cưu mang nặng
chết dí đời ta những tháng ngày.

 

Tuổi già

 

Có chuyện gì vui đâu mà kể
gặp nhau chửng giỡn được vài câu
rồi như đã trở thành thông lệ
tuần tự mà khai bệnh với nhau.

Bệnh quỷ thì ta có thuốc tiên
bao nhiêu thần dược được nêu tên
giá như cụ Hoa Đà Biển Thước
sống lại mà nghe cũng bắt thèm.

Nói vậy nhưng mà không phải vậy
gặp nhau vui lắm chứ sao không
bạn già còn lại dăm bẩy mống
nhìn thấy nhau để thấy vững lòng.

Cuộc đời dài rộng mênh mông thế
đưa đẩy bọn ta đến chốn này
cho dẫu không đồng tâm đồng điệu
thì cũng cùng nhau trải đắng cay.

Mọi chuyện đều như chuyện cỏn con
khi ta trên đỉnh đứng chon von
bọn mình cũng “cổ lai hy” đấy
chẳng lẽ loay hoay sợ mất còn?

 

Những chuyến đi

 

Nghe nói mai này em lại đi
hình như em có hẹn hò chi
dòng sông khi uốn mình ra biển
đã chở bao nhiêu những ước thề.

Em thấy thiên nhiên đẹp thế nào
khung trời lấp lánh những vì sao
bao nhiêu những linh hồn vô nhiễm
đã lạc trần gian một kiếp sầu.

Rồi những hoàng hôn nhuộm sắc hồng
con tầu quay mũi hướng biển đông
những làn sóng bạc xô nhau tới
có giống vành hoa tang chế không?

Và những kinh thành ánh sáng kia
đêm đêm rực rỡ ánh đèn khuya
những giàn hòa tấu vang danh cả
nghĩa lý gì khúc Hậu đình hoa.

Em đã đi xa đã thấy nhiều
đã tìm ra nghĩa của tình yêu
đời bao nhiêu thứ tìm không thấy
cái thấy hình như tựa bóng chiều.

Ơi những chiều rơi xuống cuộc đời
chắc gì em nhớ nổi trò chơi
đi tìm đi trốn trong vườn nhỏ
anh cố tình cho bị bắt thôi.

Em đi đuổi bóng trong vườn mộng
tội quá vườn xưa bé cỏn con
vườn nhỏ nên ta còn gặp được
vườn mênh mông thế rộng cô đơn.

Chiều nay nếu có dừng chân lại
nhìn trời nhìn biển ngó hư không
phải chi thấy được em đang khóc
chắt xuống đời ta giọt não nùng.