Thơ Khánh Hà -

2014-08-28 09:50

 

Xuân vẫn còn đây

 

Thêm buổi sáng nhìn trời xanh qua kẽ lá
Gió đong đưa nhè nhẹ những tàn cây
Nắng thủy tinh trong suốt khoảng sân đầy
Lòng êm ả  nồng nàn hương hoa cỏ
Thời gian trôi hay vẫn còn ở đó
Mùa xuân nào còn đọng lại đâu đây
Trong đóa hồng rực rỡ sáng hôm nay
Có bóng dáng của ai bao mùa trước
Người  xới đất, người rải phân, tưới nước
Và ai nghiêng mình ngắm đóa hồng tươi

 

Lối về thiên thu

 

Thời gian nhẩn nha trôi
Bàn chân đi không vội
Trăng khuyết rồi trăng tròn
Đất trời vẫn thế thôi
Người đi. Mai người đi
Sẽ còn lại những gì
Một lần người qua đó
Gặp gỡ là chia ly
Trong một cuộc viễn trình
Trăm năm dài hay ngắn
Như cơn mộng tỉnh ra
Hoàng hôn chưa tắt nắng
Về đi . Về đi thôi
Thong dong bước qua đời
Nhẹ nhàng và êm ái
Như chiếc lá vàng rơi
An bình và tỉnh tại
Giữa bao la mịt mù
Một vầng trăng lặng lẽ
Soi lối về thiên thu

 

Sáng mùa đông

 

Nhìn ra chợt thấy nắng hồng
Đang là buổi sáng mùa đông đây mà
Tuyết trắng xóa rừng thông xa
Hồn tôi trôi giạt la đà về đâu
Bức tranh buổi sáng đổi màu
Mây hồng phơn phớt tan vào trời xanh
Mặt trời hối hả lên nhanh
Xóa tan ảo ảnh mong manh giữa đời
Cũng đành thôi cũng đành thôi
Giấc mơ nào cũng tan rồi giấc mơ

 

Vẫn còn có một điểm chung

 

Vẫn còn có một điểm chung
Dẫu đôi khi tưởng muôn trùng cách chia
Người bên này người bên kia
Chiếc cầu gẫy nhịp xa lìa tình thân
Quên đi một điểm còn gần
Cùng đang quằn quại trong thân phận người
Cùng biết khóc cùng biết cười
Cùng già cùng chết kiếp người bao lăm
Lời nói như mũi dao đâm
Người chưa thương tổn, ta lâm bệnh rồi
Nghi ngờ, căm ghét nặng lời
Mang theo khẩu nghiệp mấy đời cho tan
Bao nhiêu đế quốc suy tàn
Sá gì một chút mơ màng cỏn con
Thời gian nước chảy đá mòn
Đền đài lầu các rồi còn gì không
Tranh nhau một hạt bụi hồng
Sai sai đúng đúng, mở lòng nhìn ra
Bao dung thông cảm ôn hòa
Thấy người tử tế, thấy ta an bình
Chuyển hóa được tâm thức mình
Nhìn ra vạn sự thình lình nhẹ tênh

 

Khánh Hà