Thơ - Cổ Ngư

2014-08-29 09:23

 

Những ngón tay lập xuân

 

Hoa phai hương, mùa xuân chưa đến
Đông còn mải vuốt chiếc đuôi dài
Quất thốc ngược gió đêm
Em buông những ngón tay mềm
Bươi tìm nắng úa
Cố lẩn sâu giữa chiều mù.

Tôi tự nhủ: sao mình không giữ ấm nổi tay em
Ngón mỏng, ngón thuôn, ngón gầy, ngón xanh, ngón nhẫn đeo lóng lánh
Những ngón tay mời gọi ngày vui
Ở đâu xa lắm, mãi chẳng thấy về
Để từng lóng dài tê cóng
Cứ chúm chụm đan mãi
Nỗi âu sầu.

Anh hứa
Những khi mình đi bên nhau
Sẽ nắm lấy tay em
Ôm ấp như úm chú gà con bé bỏng
Cho mỗi khớp xương xương ửng chút niềm vui
Mong hy vọng đến lúc cuối ngày
Khi bản dự báo thời tiết lần lữa hẹn tuần trăng mật
Của mặt trời và đóa hướng dương
Và anh sẽ vẫn nắm lấy tay em
Khi trôi vào giấc ngủ
Với ước mơ:
Lũ chim, dù trễ hẹn, vẫn ríu rít về
Chờ
Mở hội hoa đăng tháng sáu
Trên môi hồng. 

 

Xuân của con

 

Sáng thức dậy, mùa xuân hiển lộ
Từ mắt con, tròn hạt nhãn nâu
Lời chim nhỏ, véo von mời nắng
Về ươm hoa thắm sắc tươi màu

Chào con gái, tóc sẽ dài hơn năm ngoái
Khoác áo mây, bay vào giữa cõi tiên
Môi chúm chím gọi xuân về mừng tuổi
Chăn ấm gối êm, ngủ trọn giấc hiền

Chào con trai, thời chân cao, vai rộng
Lớn nhanh theo cây trổ nhánh nảy chi
Xưa chồi nõn, nay căng tràn diệp lục
Thở hơi thơm toả ngát độ xuân thì

Chào con thơ dại, đón mùa xuân thứ nhất
Ngón tay hồng bụ bẫm mở bình minh
Đời dài rộng chờ chân son nhón bước
Đến mùa xuân sau, rực rỡ ý, tình

Chào con hai mươi, xôn xao vào mùa cưới
Tiếng yêu đầu sẽ giữ lại trăm năm
Xuân ở giữa bàn tay tìm tay nắm
Thơ ủ hương bát ngát đêm nguyệt rằm

 

Về                                      

 

Tôi ngồi trên toa tàu chạy ngược
Thời gian lùi lại hai mươi lăm năm
Em đứng nơi đầu con gió
Lăm lăm ngọn giáo thuỷ triều

Mây rơi từng đụn
Nước toả giữa trời
Đường ray ngập vào đêm hồng thuỷ
Tôi
Trôi…

Những cánh đồng mùa hạ vàng trơ gốc rạ
Những cánh đồng hướng dương ngoảnh mặt xếp hàng
Những cánh đồng cỏ mởn nhởn nhơ bò trắng
Những cánh đồng mây bông, người thong thả bước ngang

Giữa đời,
Ngoằn ngoèo chớp gọi
Soi lối kẻ lạc đường
Thành phố cổ, dốc đá nằm nghiêng nghe đêm thở
Ngỡ ngàng một tiếng ve.

Em khẽ đâm, giáo lút cán
Xiên, xâu năm-tháng
Tảng thời gian oà vỡ phút-giây
Tôi tự hỏi :
Đã có bao nhiêu lần hai mươi lăm năm để quay về tìm lại ?
Em ủ ê, trả vội tiếng cười
Tôi nhoài người
Bay khỏi toa tàu chạy ngược
Với bắt từng giọt pha lê
Nhưng lóng lánh vội tan trong đặc sánh
Tách cà phê
Cạn đáy
Huyễn
Không.

 

Cổ Ngư